[Bài viết số 16- “𝐆𝐢𝐚 đ𝐢̀𝐧𝐡 𝐓𝐡𝐮̉𝐲 𝐥𝐨̛̣𝐢 – 𝐓𝐡𝐮𝐲𝐥𝐨𝐢’𝐬 𝐅𝐚𝐦𝐢𝐥𝐲”] Bố ơi, Từ ngày bố rời xa chúng con, căn nhà nhỏ dường như thiếu vắng một điều gì đó: một ánh nhìn, một giọng nói, một dáng ngồi bên giá sách quen thuộc. Con vẫn chưa thể quen với sự im lặng ấy, chưa thể ngừng nhớ về bố – không chỉ là một người cha, mà là một phần gốc rễ sâu xa nhất trong hành trình con làm người, làm nghề.
Bố – NGND.GS.TS Nguyễn Xuân Bảo, một trong những người thầy đầu tiên đặt nền móng cho Trường Đại học Thủy lợi, một người được lịch sử nhà trường nhắc đến với lòng kính trọng. Bố đã để lại hình ảnh về một nhà khoa học tâm huyết, một nhà giáo nhân dân mẫu mực, một nhà lãnh đạo uy tín, một người thầy, người anh, người đồng nghiệp hiền hậu, tin cậy và chu đáo với mọi người.
Trong suốt quá trình giảng dạy và 3 năm làm Hiệu phó, 18 năm làm Hiệu trưởng Trường Đại học Thủy lợi, bố đã cùng các đồng nghiệp tạo cho Trường một vị thế mới, góp phần quyết định sự tồn tại và phát triển của nhà trường. Bố đã chỉ đạo xây dựng thành công một cơ cấu hệ thống ngành nghề mới gồm 9 ngành và 20 chuyên ngành đào tạo, và là người đầu tiên trong ngành đề xướng khái niệm “Kỹ thuật tài nguyên nước”. Với kết quả này, bố đã góp phần quan trọng vào việc tạo ra định hướng phát triển lâu dài cho một trường đại học đầu ngành về lĩnh vực tài nguyên nước.
Vậy nhưng khi trở về nhà, bố lại sống giản dị, hòa nhã như bao người cha khác. Bố không bao giờ áp đặt, không hô hào phải “nối nghiệp”, nhưng tình yêu Thủy lợi của bố thấm vào từng câu chuyện kể, từng cái nhìn đầy tự hào dành cho mái trường ấy – khiến chúng con không thể không yêu theo.
Con mãi nhớ câu “thương yêu quý chiều” nữa đây? Bốn từ ấy, mỗi lần bố nói ra, con lại thấy mình được ôm trọn trong một vòng tay vô hình – đủ đầy, vững chãi.
Các cháu của ông sẽ còn nhớ câu:
“Ông nhà tôi vốn là người yêu cháu và hay cho chúng tôi ăn quà,
Chúng cháu cứ đòi ông bế…”
Bài hát bố hay hát – giọng trầm ấm, ánh mắt rạng rỡ.
Mẹ – Đỗ Thị Phương Chi, giảng viên Khoa Kinh tế – là người phụ nữ luôn lặng thầm đứng bên cạnh bố. Mẹ không chỉ là chỗ dựa của gia đình, mà còn là người đã tần tảo chăm lo mọi việc trong nhà để bố toàn tâm cống hiến cho nhà trường. Câu “nhường phần vất vả cho mẹ” mà con từng viết – chính là cách bố âm thầm yêu thương mẹ. Bố ít nói, nhưng trong từng hành động đều là sự trân trọng dành cho mẹ, cho gia đình.
Con – Nguyễn Phương Lan, cựu sinh viên Khóa 34V, Khoa Thủy văn – Môi trường, đã tốt nghiệp từ chính ngôi trường ấy. Sau khi hoàn thành chương trình Thạc sĩ tại Hà Lan, con lại tiếp tục công việc giảng dạy tại Khoa Hóa và Môi trường của trường.
Từ khi còn bé, con đã sống trong một gia đình mà mọi câu chuyện, mọi kỷ niệm đều gắn với Trường Đại học Thủy lợi. Ký ức tuổi thơ của con gắn liền với khu tập thể Thủy lợi – từ những hàng cây, con đường “Thủy lợi”, với những buổi họp trường muộn của bố, những giờ lên lớp sớm của mẹ. Cái tên “Thủy lợi” không chỉ là nơi làm việc, nơi ở, mà là một phần máu thịt trong từng thành viên của gia đình mình, là nơi bố mẹ đã gắn bó cả sự nghiệp và tâm huyết.
Con vẫn nhớ ngày bé được bố cho lên phòng Hiệu trưởng chơi – chắc con là người duy nhất từng được đặt chân vào “thánh địa” ấy vì là “con gái rượu mơ của bố” mà. Con ngồi nhìn bố làm việc, thỉnh thoảng có thầy cô tới đưa giấy tờ để bố ký… Con ngây ngô hỏi:
– Bố ơi, công việc hằng ngày của Hiệu trưởng chỉ có mỗi… ký và ký thôi ạ?
Bố phì cười – nụ cười hiền lành mà giờ con chỉ còn thấy được qua ký ức không phai nhạt.
Con vẫn nhớ ngày còn bé, khi ở nhà một mình, con hay lấy phấn viết lên bảng, tập giảng bài như một cô giáo thật sự. Hồi ấy con chỉ biết rằng mình mơ ước làm cô giáo, nhưng càng lớn lên, con càng hiểu: con muốn trở thành một cô giáo của Trường Thủy lợi, vì con thấy ở đó hình ảnh của bố, của mẹ, của một gia đình lớn đã nuôi dưỡng cả tuổi thơ con.
Đại học Thủy lợi không chỉ là nơi con lớn lên, mà còn là nơi dạy con về tình yêu, về sự cống hiến và về những giá trị đẹp đẽ mà bố mẹ đã cả đời vun đắp. Và con đã mơ mộng một ngày mình cũng sẽ trở thành một phần của ngôi trường này, tiếp nối những điều bố mẹ đã làm. Và giấc mơ ấy giờ đã thành hiện thực.
Con gái lớn của bố – chị Nguyễn Phương Anh, hiện đang công tác tại Phòng Khoa học Công nghệ và Hợp tác Quốc tế của trường.
Chồng con – anh Tăng Chí Anh, cũng là sinh viên Khóa 34V, bạn học cùng lớp với con, công tác tại Viện Khoa học Thủy lợi và sau này đi học Thạc sĩ tại Ý chuyên ngành Môi trường và Quản lý đất đai.
Đó là một mối duyên từ giảng đường, cũng là một sự gắn bó của hai người trẻ cùng lớn lên trong cái nôi Thủy lợi.
Gia đình mình – với hai thế hệ đều làm việc tại trường – không phải là hiếm trong ngôi trường này. Nhưng điều đặc biệt là chúng ta không chỉ “đi làm” như một công việc đơn thuần, mà là sống cùng với nhịp sống của ngôi trường ấy. Con nhớ rõ bố từng nói: “Trường là nơi bố được sống trọn với lý tưởng”. Với con, bố đã sống đúng như thế – không chỉ làm nghề dạy học, mà là làm người gieo truyền một truyền thống.
Bố ơi, khi mọi người nhắc đến bố với tất cả sự kính trọng – là Hiệu trưởng 18 năm, là người đưa khái niệm “Kỹ thuật tài nguyên nước” vào hệ thống giáo dục quốc gia, là người có hàng chục đề tài cấp Bộ, sách giáo trình, công trình khoa học… thì trong lòng con, bố còn hơn thế: bố là người gieo trong chúng con lòng yêu thương nghề nghiệp, là người khơi nguồn một truyền thống gia đình – không ràng buộc, không bắt buộc – mà chỉ bằng yêu thương và niềm tin.
Chúng con là thế hệ sau, không thể so sánh được với những đóng góp lớn lao mà bố đã làm cho trường, cho ngành. Nhưng chúng con tin rằng: nếu mỗi ngày đến trường với một trái tim tử tế, nếu mỗi giờ giảng đều bằng sự tận tụy, nếu mỗi sinh viên ra trường đều thấy mình trưởng thành – thì đó cũng là một phần của truyền thống gia đình mà bố đã khơi nguồn.
Ngôi trường này với chúng con mãi mãi là một phần của trái tim – là nơi tuổi thơ chúng con được tưới tắm bởi tình yêu và niềm tự hào.
Con viết những dòng này không chỉ để kể về bố, mà để cảm ơn bố – vì đã cho chúng con một mái nhà đầy yêu thương, một con đường không bị buộc phải đi, nhưng lại là con đường đẹp nhất mà chúng con có thể chọn. Và để nhắc nhở chính mình rằng: truyền thống không phải là thứ để tự hào suông, mà là điều phải được tiếp nối bằng sự tử tế mỗi ngày.
Bố yên nghỉ nhé. Trong căn nhà này, trong mái trường ấy, và trong lòng chúng con – bố sẽ không bao giờ vắng bóng.
Bình Dương, Ảnh NVCC
NGND.GS.TS Nguyễn Xuân Bảo: Nguyên Bí thư Đảng ủy, Nguyên Hiệu trưởng Trường Đại học Thủy lợi.
📌 𝐇𝐮̛𝐨̛̉𝐧𝐠 𝐮̛́𝐧𝐠 𝐜𝐡𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝐭𝐫𝐢̀𝐧𝐡 “𝐆𝐢𝐚 đ𝐢̀𝐧𝐡 𝐓𝐡𝐮̉𝐲 𝐥𝐨̛̣𝐢 – 𝐓𝐡𝐮𝐲𝐥𝐨𝐢‘𝐬 𝐅𝐚𝐦𝐢𝐥𝐲”
Bài viết này cũng là lời hưởng ứng chương trình xét tặng danh hiệu “Gia đình Thủy lợi” do Trường Đại học Thủy lợi phát động, nhằm tôn vinh những gia đình có truyền thống nhiều thế hệ học tập, công tác tại Trường.
Cùng nghe Podcast câu chuyện