VỚI THẦY
Bùi Ngọc Bình
Cựu Sinh viên lớp 42M – Trường Đại học Thuỷ lợi
Chưa bao giờ em viết nổi vần thơ Dù em biết mình không còn bé nữa Những câu thơ vẫn mãi còn dang dở Không lớn lên cùng ký ức tháng năm Mùa đông về lại xao xác nhớ mong Tiếc nuối cả chiếc lá vàng bé nhỏ Những câu thơ vẫn dại khờ đến thế Chẳng bao giờ em hiểu được vì sao… Chim chích thẫn thờ trên những cành cao Nghe chim hót biết mình không lãng mạn Sân trường êm tiếng thì thầm bè bạn Sao dạo này mắt thầy giáo buồn hơn? Đêm lạnh lùng thả gió xuống từng cơn Sương trăn trở trách mình hồn nhiên quá Em chỉ biết yêu thương hoa lá Chẳng nhận ra bụi phấn tóc thầy.
|