Bài thơ “Lớp học sơ tán”

BÀI THƠ “LỚP HỌC SƠ TÁN”


Ngô Đình Tuấn – 

 

       LỚP HỌC NƠI SƠ TÁN

 

 

 

 

Thênh thênh giữa núi với cùng đèo

 

 

Tiếng lòng hay tiếng của chim kêu

 

 

Xạc xào lá rụng rơi trên áo

 

 

Hoà tiếng ai cười, tiếng suối reo

 

 

  

 

 

Lớp học nơi đây giữa núi rừng

 

 

Bốn bề phên đất kín như bưng

 

 

Có cành sim tím vương trên cửa

 

 

Có mảnh trăng soi sáng dốc mòn.

 

 

 

Có những người em mới xa nhà

 

 

Đêm nằm thao thức nhớ mẹ cha

 

 

Có chim “Khắc phục” cầm canh đó

 

 

Có tiếng hươu nai át giọng gà.

 

 

 

Tôi vẫn bâng khuâng nhớ độ nào

 

 

Chặt tre vác nứa khinh gian lao

 

 

Vắt sên khôn cản lòng trai trẻ

 

 

Hồn mộng bay về trong chiêm bao.

 

 

 

Nhớ những hôm nào lùng giặc Mỹ

 

 

Bám chiếc dù rơi vượt núi ngàn

 

 

Nhớ những khi đắp đường xây đập

 

 

Sắn nướng, khoai lùi, chuyện nở ran.

 

 

 

 

Nhớ rét năm nay, rét lạ thường

 

 

Khói um trùm lớp một làn sương

 

 

Cay sè đôi mắt run tay viết

 

 

Vẫn dõi theo thầy đến để thương.

 

 

 

Ôi nhớ làm sao tối hết dầu

 

 

Xào bài bên bếp nhắc cùng nhau

 

 

Lửa cười lốp bốp bay cao mãi

 

 

Rắc cả hoa than xuống mái đầu

 

 

              

 

 

Có những đêm thầy trò chung ngủ

 

 

Lòng lại bên lòng thêm ấm êm

 

 

Sắn lùi một củ chia nhau nửa

 

 

Khi hiểu nhau rồi chẳng cử kiêng

 

 

                          

 

 

Ừ nhỉ hai năm đi chống Mỹ

 

 

Có mất gì đâu lãi quá nhiều

 

 

Biết gía miếng cơm, biết từng củ sắn

 

 

Nhận cả lòng ai biết ghét yêu.

 

 

                                      

 

 

Đông đã đi rồi. Xuân đến thôi!

 

 

Năm nay tết đến lại ấm trời

 

 

Cho dù giặc Mỹ leo thang chót

 

 

Sự nghiệp anh hùng đỏ thắm tươi.

 

 

 

                                                   Bắc Máng – Xuân 1967