Cuốn sách “Những ngọn đèn trước gió” của Toán làm rúng động lòng người.
Chẳng phải ngẫu nhiên mà gọi em là “ngọn đèn trước gió”, bởi em đã từng như vậy thật khi đối diện với cái án “tử hình” là một căn bệnh hiểm nghèo, nhưng dường như ngọn đèn ấy được sự che chở của số phận, và là sự mạnh mẽ một cách lạ kỳ của chính em trước gió bão của cuộc đời – căn bệnh ung thư máu.
Người ta thường tuyệt vọng, đau khổ khi mắc bệnh hiểm nghèo, người ta nghĩ đến cái chết và hoảng sợ, người ta khát khao được sống, đó là điều tất yếu. Và em – cái cậu bé nhỏ nhắn ấy, cái số phận tưởng chừng như đang rộng mở ấy sẽ đầy những sắc màu rộn rã khi em bước chân vào cổng trường Đại học làm một chàng sinh viên đầy hoãi bão, thì hỡi ơi…song gió cuộc đời ập đến – em mắc bệnh hiểm nghèo – ung thư máu.
Em có hoảng sợ không ư?
Có chứ!
Em có tuyệt vọng không ư?
Có chứ!
Em có đớn đau về thể xác không ư?
Có chứ!
Là những đợt truyền hóa chất, là những lúc cơ thể mệt mỏi vì thuốc….
Nhưng điều kỳ diệu là em vẫn sống, sống bằng nghị lực và lạc quan lên.
Hai năm trước, độc giả bồi hồi khi cầm cuốn Hồi ký “Ngọn đèn trước gió” của tác giả Nguyễn Văn Toán – nhân vật mà tôi đang nói ở trên. Cuốn hồi ký ghi lại cả quá trình chiến đấu với bệnh tật của chàng trai trẻ, chứng kiến những đau đớn về thế xác, sự ra đi vĩnh viễn của những người đồng cảnh ngộ. Cuốn sách cho độc giả cảm nhận được một nghị lực sống của con người và sự kỳ diệu của số phận đã ưu ái dành cho chàng trai ấy….
Và rồi, tưởng như những ước mơ cháy bỏng về những năm tháng giảng đường không còn nữa sau thời gian dài trị bệnh, Trường Đại học Thủy Lợi – nơi em đã từng là một tân sinh viên – lại rộng mở, giang đôi tay ấm áp đón em quay trở lại để một lần nữa trở thành tân sinh viên của Nhà trường.
Nguyễn Văn Toán trong khuôn viên Trường Đại học Thủy Lợi – nơi trở về của em khi kết thúc quá trình trị bệnh gian nan và kỳ diệu.
Đã một năm trôi qua từ ngày ấy, Nguyễn Văn Toán – chàng trai của nghị lực và số phận đã là một sinh viên năm nhất của khoa Kỹ thuật Biển – Trường Đại học Thủy Lợi. Có lẽ nhiều người sẽ muốn biết “ngọn đèn trước gió” ấy một năm qua đã như thế nào, tôi cũng thế, dẫu có gặp em đôi lần, hỏi han em đôi câu về sức khỏe, nhưng không đủ thông tin để kể với những người đã từng yêu thương, quan tâm đến em, biết về em…
Và rồi tôi gọi điện thoại cho Toán hẹn gặp em để chuyện trò….
“Em vẫn khỏe!”
Đó là câu nói tôi mong chờ nghe ở em nhất khi gặp em, nhìn nét mặt của em, nụ cười tươi sáng, ánh mắt hiền hậu, tôi mừng cho em biết mấy. Toán nói: hiện em đang sống cùng vợ chồng anh trai tại Khâm Thiên, hàng ngày em đến trường bằng xe bus, việc học tập đôi lúc cũng khiến em mệt mỏi, nhưng em cố gắng để giữ gìn sức khỏe mà vẫn đảm bảo được việc học hành. Kết quả học của Toán tuy không quá xuất sắc, nhưng cũng đáng để các bạn có sức khỏe bình thường phải cố gắng, cả hai học kỳ vừa qua em đều có điểm tổng kết trên 7.0, ngoài ra em còn là một cộng tác viên của Website khoa Kỹ thuật Biển và Website Nhà trường.
Phải nói đó là một nỗ lực lớn của Toán khi hoàn thành tốt vai trò của một sinh viên cả trong học tập và rèn luyện trong khi sức khỏe của em không như các bạn bình thường khác. Hàng tháng em vẫn phải đến bệnh viện và khám sức khỏe định kỳ, uống thuốc…Thật lòng mà nói tôi chỉ cầu mong những người như Toán có sức khỏe tốt để thực hiện ước mơ của mình, như Toán mong muốn: trở thành một doanh nhân thành đạt.
Câu chuyện của chúng tôi trên ghế đá giữa ánh nắng ban trưa trong khuôn viên Trường Đại học Thủy Lợi không ngớt những nụ cười vui vẻ, Toán còn mang đến cho tôi một điều ngạc nhiên khác, thể hiện sự khéo léo của đôi bàn tay. Từ những ống nhựa của dây truyền dịch, chỉ khoảng 10 phút em đã cho ra “lò” một chú cá nhựa (giống như các hàng rong người ta hay bán để treo chìa khóa). Toán chia sẻ: Em học được cách này trong bệnh viện, của những bạn dạy cùng cảnh ngộ dạy cho em, ở trong đó buồn quá không biết làm gì, cái này giúp ích nhiều đấy ạ! Tiện thể, tôi đùa Toán: Có lẽ mình nên sản xuất nhiều chú cá này để bán cho các bạn sinh viên trong Trường, với giá khoảng mấy nghìn đồng một con thôi, em sản xuất đi, chị bán cho….
Rộn rã trong ánh nắng của buổi ban trưa, tôi cũng không dám nói chuyện lâu với Toán vì khi ấy cũng đã khá muộn rồi, tôi nói: “thôi, em về ăn cơm đi kẻo đói!” Đơn giản lắm, vì rằng những người như Toán cần được quan tâm từ những cái nhỏ bé ấy, ăn cơm đúng bữa, đúng chế độ…như thế sẽ góp phần cải thiện sức khỏe tốt hơn.
Cuộc sống vẫn cứ lặng trôi, mỗi người miệt mài với mưu sinh, với cuộc sống của chính mình, đôi khi người ta lãng quên những điều nho nhỏ bên cạnh, ước chi nhân gian con người luôn xích lại gần nhau trong tình yêu thương, quan tâm và san sẻ… Mỗi ngày lên mạng đọc báo, lại thấy những cảnh ngộ vô cùng éo le, nhưng chính họ cũng là người đánh thức tình yêu và sự gắn kết con người với con người…Và Toán cũng vậy, em đã làm cho những người không quen biết trở thành quen biết, những trái tim trở nên đồng điệu…
Nhìn Toán, khuôn mặt bừng sáng lên nét hiền hậu, ánh mắt chan hòa và nụ cười tỏa nắng tôi chợt nghĩ những khi tôi chán nản vì điều gì đó, không sánh nổi với những điều Toán đã trải qua, vì thế tôi cũng cần cố gắng bởi Toán là tấm gương về nghị lực phi thường mà không phải riêng tôi ai cũng mong làm được như thế. …Thông điệp muốn gửi mọi người rằng: Hãy trân trọng cuộc sống mỗi ngày, làm điều tốt mỗi ngày để thấy chúng ta đã sống có ích trên quãng đời này, bạn nhé!
Thông tin mới nhất sau khi đăng tải bài này, đó là lần khám sức khỏe định kỳ vừa xong của Toán có kết quả khá tốt. Hãy chúc mừng chàng trai ấy và không quên gửi cho chàng trai ấy những lời nguyện cầu tốt đẹp nhất!
Nguyễn Vân Anh