BÀI THƠ: “DÁNG MẸ”
Dương Văn Viện – Cựu sinh viên lớp 15N, TS, Giảng viên cơ sở 2, Trường Đại học Thuỷ lợi
DÁNG MẸ
Khi chợt gặp cánh đồng khô cạn Lòng xót thương vô hạn Mẹ đã già Lưng còng xuống chắt từng gàu nước đục Vào mảnh ruộng nhà khi con cái đi xa Những ngày này vào vụ cấy trong ta Rét buốt lắm phải không thưa Mẹ? Gánh mạ nặng đường lại trơn đến thế Mẹ vẫn thường ngày mấy chuyến đi về. Bao lo toan, vất vả, bộn bề Mẹ chịu đựng suốt quanh năm ngày tháng. Với nỗi mong cả một đời đeo đẳng Được nhìn con khôn lớn nên người. Biết bao nhiêu bà mẹ ở trên đời Lòng nhân hậu suốt một đời tần tảo Chắt bóp nuôi con miếng cơm, tấm áo Dành cho con tất cả sống quên mình. Thế mà con có những lúc vô tình Quên cực nhọc Mẹ đang gánh chịu. Nhưng, dáng lưng còng của bà Mẹ già lặn lội Chiều nay trên cánh đồng Làm cho con lòng dạ bâng khuâng Và ước mong sao làm con nước về đồng… |