BÀI THƠ MÀU ĐỎ
Màu đỏ là màu của sức trẻ, màu của nhiệt huyết, trong cái nhìn của “nhà thơ Duy Linh” sẽ mang đến cho chúng ta một màu đỏ như thế nào, mời các bạn hãy thưởng thức….
Bước chân non chập chững trước cổng trường Và ngần ngại trước màu sơn đỏ lóa Nơi phố phường không dáng dấp quê hương Đánh bạo hỏi người đàn ông gác cổng Ông mỉm cười : “rồi cháu sẽ hiểu thôi!” Tôi ấm ức với giấc mơ màu đỏ Những bức tường khắc khoải trước tháng năm Cậu trò quê rồi cũng lớn khôn Bóng dáng quê hương in trong từng con kênh dòng nước Và chợt hiểu đất nước hòa tan nên quê hương bát ngát Màu đỏ phù sa thành màu đỏ non sông Không ai giải thích cho tôi vì sao tường sơn màu đỏ Tôi cũng chẳng đi tìm giấc mơ màu chói lóa Chỉ chìm vào những mùa thi thư viện thắp sao mờ Chia nhau từng miếng bánh cầm cự ngày cuối tháng Những đêm tình nguyện bừng lên trong ánh mắt Thức duyệt chương trình sương cũng lả thành hơi Những đôn đáo chạy từng sân khấu nhỏ Để tan rồi vai khoác hát bình yên Tháng năm sinh viên trôi đi thành năm tháng Mỗi mùa thi như 1 ải trưởng thành Rồi bất chợt nhận ra mình khôn lớn Lặng lẽ ngồi đếm ngược với thời gian Những hàng cây như trút lá chậm hơn Xoài đã chín vẫn còn nguyên day dứt Những buổi trà đá chợt trầm trong hơi ngút Thổi tâm tư về lại với quán quen Ngày tốt nghiệp nghẹn ngào trong tiếng nấc Giờ lên đường mới cảm hết tình yêu Đứng giữa những bức tường lần cuối cùng mới hiểu Mỗi trái tim đều lặng lẽ giấu mình Những bức tường được xây từ tâm huyết Mỗi cậu học trò đều lẳng lẳng giấu yên Một góc khuất trong trái tim đỏ thắm Vào mỗi bức tường tràn ngập tuổi thanh xuân Như một bến cảng của tình yêu vĩ đại Dòng phù sa tràn qua và gửi lại những thiêng liêng Để một mai trên đường đời ghi nhớ Đang hành quân dưới màu đỏ anh hùng “Khi ta ở chỉ là nơi đất ở Khi ta đi đất đã hóa tâm hồn” Tôi lẳng lặng ngắm trường Ngập ngừng như ngày đó Lẳng lặng gửi lại bài thơ…màu đỏ…chẳng của riêng…
( Duy Linh,3h35 ngày 14 tháng 07 năm 2009 )
|