Anh dắt em đi
Rặng bạch đàn cao vút
Nắng mai vàng, nắng rộn ràng ve vuốt
Đôi vai tròn suối tóc chảy thênh thang.
Nghĩ gì thế em ơi
Khi nhìn những mặt cắt đập tràn
Krigiơ hay Oficerop…
Phải chăng em từ những giờ lên lớp
Náo nức lòng muốn tung cánh bay xa.
Mỗi môn học lần lượt đi qua
Ta lại tới gần và hiểu thêm nghề nghiệp.
Ôi mến yêu sao mái trường tha thiết
Mỗi hàng cây, khói lam chiều bên bếp
Vương vấn lòng những ai sắp đi xa.
Lưu luyến bâng khuâng đâu giống nỗi nhớ nhà
Trường ta đó – Đâu phải ai cũng có.
Từ những buổi đầu bỡ ngỡ
Nay đã lớn nhiều theo nhịp sống đang lên
Tự hào không em ta là những sinh viên
Trường Thủy Lợi ươm mầm xanh hoa lá
Cuộc sống nay tuy còn nhiều vất vả
Nhưng trang sách này đưa ta tới những tầm cao.
Đi bên em lòng bỗng xôn xao
Anh đã thấy con kênh dài dẫn nước
Ánh điện về, mẹ già trẻ lại những ngày xuân.
Thủy Lợi ơi! Tiếng lòng mãi vang ngân
Trong lòng tôi thêm yêu Trường tha thiết
Dưới cờ Đảng giục đôi chân bước tiếp
Xây ngày mai từ trang sách hôm nay.
Hà Nội 1972
Mai Nam Dương – 13N