Tôi chưa từng trải qua cuộc tình nào và cũng chưa biết đến cảm giác của người đang yêu. Nhưng có sự thật mà ai cũng biết đó là mất đi người mình yêu sẽ rất đau khổ…
Nguyễn Văn Toán cùng bạn tại biển Hải Hậu ( Nam Định) ngày 30/4/2009
Chuyện tình cảm động của anh Nam
Thời gian nằm điều trị, tôi gặp anh
Sau mấy lần điều trị hóa chất, anh
Da anh trông vẫn còn hơi xanh. Chị Biên thì dáng vẻ khỏe mạnh, một thời gian không gặp, giờ không những chị xinh đẹp hơn trước mà còn rất vui vẻ, lạc quan. Nhìn hai người đi khám định kỳ, mà tôi cảm thấy thèm được như họ.
Những người như anh
Nhưng lần này thật không may, bệnh anh
Anh nằm cùng giường với một bệnh nhân trong tình trạng nguy kịch, có khi còn vệ sinh ngay tại chỗ. Thấy vậy, tôi liền nói với bố mẹ anh để cho anh nằm cùng giường với tôi vì tôi biết truyền hóa chất lần này anh sẽ rất mệt.
Từ lúc bắt đầu truyền hóa chất, anh
Tối hôm đó, có một chị rất trẻ vào thăm anh
Đợi chị ấy về hẳn, tôi mới hỏi anh
Hơn nữa, anh
Mỗi buổi chiều sau khi tan học, chị An vào viện để cùng mẹ anh
Thật không may, sau truyền hóa chất, kết quả xét nghiệm tủy của đợt sáu cho thấy tế bào lạ trong cơ thể của anh
Anh
Thậm chí, có lúc tôi còn tự hỏi: “Liệu chị làm như vậy là vì một lý do nào chăng?”. Sau này, có lần tôi và chị tâm sự cùng nhau, chị nói bạn bè chị có người trách anh
Chia lìa
Gần sáng, tôi vừa mới chợp mắt được một lát thì nghe mơ màng có tiếng gì đó ồn ào. Hình như có tiếng ai đó đang gọi nhau rất gấp gáp. Tôi tỉnh dậy thì thấy trong phòng mình đang có khá nhiều người, bác sĩ, y tá, cả máy thở oxy nữa.
Thì ra, anh
Khoảng năm phút sau, tôi nghe thấy tiếng ồn ào trong phòng tôi giảm dần rồi đột nhiên có tiếng gào khóc thảm thiết. Đó là tiếng khóc của người mẹ vừa mất đứa con trai duy nhất của mình.
Tôi khóc rất nhiều. Tôi khóc thương anh Nam, khóc thương cho bản thân mình. Kết cục của một người bị ung thư máu là thế đấy. Cái chết có thể đến bất cứ lúc nào và với bất cứ ai.
Tôi nằm và nghĩ miên man, đêm qua, nếu không phải anh mà là tôi được thần chết gọi đi thì sẽ ra sao nhỉ?
Chắc là gia đình và mọi người cũng khóc thương tôi. Tương lai rồi sẽ thế nào với tôi- một người đang mang trong mình căn bệnh quái ác? Liệu rằng tôi cũng giống như anh Nam?
Không, tôi tin mình sẽ vượt qua được tất cả. Để được như vậy, tôi phải cố gắng hơn nữa, quyết tâm hơn nữa. Để sau này, nếu tôi được gặp lại anh Nam ở một nơi mà anh đang đến, tôi sẽ vui mừng nói với anh rằng: “Chúng ta là những con người mạnh mẽ, chúng ta đã kiên cường chiến đấu với bệnh tật. Tôi không nằm chờ cái chết ngấm dần vào trong con người mình”.
Khoảng bảy giờ sáng, anh Nam được đưa về nhà. Vậy là mối tình đẹp giữa anh và chị An bị chia cắt bởi căn bệnh quái ác này. Một nghiệt ngã của cuộc đời.
Sau ngày anh Nam mất, chị An có đôi lần trở lại bệnh viện để tìm lại cái cảm giác ấm áp như hồi chị được chăm sóc anh. “Đến cổng bệnh viện, tôi vội vàng chạy thẳng vào phòng vô trùng- nơi anh đã nằm điều trị. Không nhìn thấy anh, tôi bước đến từng phòng, nhìn thật kỹ từng giường bệnh, tôi tìm kiếm và hy vọng sẽ tìm thấy anh.
Mọi người nhìn tôi, ánh mắt thiếu niềm tin của họ lại như đang an ủi, động viên tôi. Còn tôi có cảm giác như mình đang lạc vào giữa cõi thực và cõi ảo. Anh không còn nữa nhưng tại sao tôi vẫn cố tìm kiếm anh?
Tôi đang đánh lừa chính mình. Đã đi hết các phòng bệnh, tôi hụt hẫng chạy xuống vườn hoa của bệnh viện- nơi mà lần đầu tiên tôi đi dạo cùng anh, nơi anh thường tiễn tôi ra về mỗi khi tôi vào thăm anh. Sự thực là tôi đã mất anh…”, chị An viết.
Kỳ sau: Những cái chết bất ngờ trong đêm
Nguyễn Văn Toán
Theo Báo Tiền phong