Đã đi gần hết chặng đời
Tựa gậy trúc ngoái lòng về quá khứ
Thời chân cứng đá mềm dời non lấp bể
Ngược xuôi xuống biển lên non
Trải ước mơ của tuổi thanh xuân
Bằng những công trình ngăn sông đắp đập
Hồi sinh cho đất cằn khô
Nắng công trường áo bạc mồ hôi muối
Gạt mồ hôi, ai khe khẽ hát chuyện xây hồ
Gian khó muôn trùng vẫn thao thiết những ý thơ
Về những’’đêm không ngủ trên công trường thủy lợi’’
Về những dấu chân người khảo sát in trên đá sỏi
Như nốt nhạc không lời
Về ánh mắt mẹ già trông đợi
dòng nước mát về cho đất trổ bông
Về nụ cười trên cánh đồng mùa vàng bát ngát
Về ánh điện sáng đêm đêm ngỡ hàng ngàn sao trời đi lạc
tới những bản làng heo hút giữa rừng xa…
Cả cuộc đời đi qua những tháng năm gian lao vất vả
Góp sức dựng lên kỳ vĩ những công trình
Dẫu cuối chặng đời vẫn yêu nghề thủy lợi
Để hôm nay trở về mái trường xưa
Tạ ơn thầy cô – người chắp cánh ước mơ
Cho bao thế hệ sinh viên đến với cuộc đời từ ngôi trường Thủy Lợi
Góp sức làm giàu thêm cho mọi miền Tổ Quốc
Ôi, đất nước tôi
lớn lên từ nền văn minh lúa nước
Cất cánh bay ngang tầm bốn biển năm châu.
Nhà thơ Trương Minh Phố
Hội viên hội nhà văn Việt Nam